LÀ THẬT ĐẤY - Thơ THU HÀ (Cottbus, Đức)
24.06.2010 09:21
Tháng ngày vẫn méo mó xệch xoạc, em cố phác họa hình anh nhưng sao khuôn mặt ấy
không còn căng đầy sức sống và niềm kiêu hãnh của một thời anh đã có.
Không còn tia nắng nhỏ khẽ nấp ló sau những nụ cười rạng rỡ khi bình minh vừa chiếu.
Và...
Nỗi nhớ vẫn mượn đêm để gọi anh về cùng trí tưởng tượng trong em,vết dĩ vãng vẫn loang quanh bốn bức tường hoang dại. In vào đó một tình yêu anh đã cho em, đã một đời yêu, một đời Chảy vào nhau như những dòng nhan thạch. Để đêm đêm những cơn mơ vẫn trườn qua ô cửa nhỏ, để rồi lại làm trái tim em thổn thức, lại muốn có anh về mãi mãi bên em.
Là thật đấy
Xé những tờ lịch tiếp theo
Em. Mượn ngày chôn niềm vui ảo
nhặt lại tờ lịch rơi
xoay chiều, in ấn niềm tin
gấp ngàn tin nhắn cuộn theo hình trái tim
thả vào phương trời vô định
tin nhắn sấp ngửa bay
tờ lịch bay
ngày qua.
Đợi chờ
tin nhắn hồi âm
chỉ thấy hoàng hôn cõng những ẩm ướt về cuối đường
hoài nghi chật chội giữa lồng ngực
buồn giẫy đạp lên mảnh hồng hoang
lại nhớ
là thật đấy! em nhớ anh thật đấy
Ngày trộn vào đêm loang loáng như phép nhiệm mầu
em khắc khoải giữa đời hư và thực
Mượn đêm về em gieo hạt mầm nhớ
đợi xuân sang hoa nhớ nở ngập lòng
sương long lanh nhẹ nhàng hôn mắt lá
gió ngọt lành nâng giấc ngủ mùa yêu.
Thu Hà - Cottbus
Ngọc Điệp
|